Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

LỢN VÀ RẬN

Thế gian muôn thuở lạ gì
Cùng chung cảnh ngộ kẻ vui người buồn.
____________________
Gặp cảnh lụt lội người ta phải bỏ nhà ra đi. Vì phải “bỏ của chạy lấy người”, nên toàn bộ tài sản và vật nuôi họ không mang theo. Một thời gian sau quay trở lại, mới biết là chỗ nhà của họ không bị ngập, mà chỉ bị cô lập như một ốc đảo, giữa bốn bề nước mênh mông.
Gặp lại chủ nhà, các loài vật tranh nhau kể lể về cuộc sống của chúng trong những ngày đã qua. Lợn thì ngậm ngùi với vẻ khiếp sợ như vừa trải qua địa ngục trần gian. Nhưng hỏi đến rận thì chúng hân hoan ca ngợi cuộc sống tuyệt vời của những ngày nhà vắng chủ. Cứ như lời của rận thì đó là một chuỗi ngày no ấm, đầy ắp nghĩa tình… Còn gà, chó, mèo tuy đều gày nhom, nhưng sống được đến ngày gặp lại chủ, thì chúng lấy làm vui mừng mà quên đi những ngày đã qua, không muốn nhắc lại nữa, mà chỉ lo giúp chủ dọn dẹp.
Câu chuyện còn lại bây giờ, là sự đối kháng giữa hai ý kiến trái ngược của chàng lợn và mụ rận. Và đương nhiên chúng mong muốn vị chủ nhà phải phân xử kẻ đúng người sai cho ra nhẽ. Vị chủ nhà hỏi chàng lợn: anh giải thích đi-anh đã đói khổ và gặp cảnh vô tình vô nghĩa như thế nào? Dạ… rồi lợn đưa mắt nhìn quanh ấp úng… thưa ông con khó nói ra lắm ạ! Đến lượt vị chủ nhà hỏi mụ rận, thì cũng như chàng lợn, mụ rận cũng nhìn quanh ấp úng không thể nói ra lời giải thích của mình. Ngẫm nghĩ một lát, vị chủ nhà cười phá lên mà rằng: ta tin lời của cả anh lợn và chị rận- hai anh chị nói đều đúng.
Gà, chó, mèo chứng kiến cái cảnh như “ba phải” của vị chủ nhà thì lấy làm ấm ức lắm! Chúng hỏi chủ nhà: tại sao hai ý kiến của lợn và rận đối kháng nhau mà ngài lại bảo cả hai cùng đúng? Bây giờ đến lượt vị chủ nhà ấp úng… nhìn quanh… như muốn tảng lờ… Thế mới hay:
Thế gian muôn thuở lạ gì
Cùng chung cảnh ngộ kẻ vui người buồn.
Xin nhờ làng cùng phán xét câu chuyện này!