Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

VÒNG KHỔ ĐAU?

Dương Quốc Việt
Đã đăng trong Văn Đàn Việt Trang thơ Dương Quốc Việt (.net) 
_______
Cú bay kêu tiếng tự do
Dụ loài chuột nhắt cùng đi theo mình
Than ôi nhân loại mơ màng
Đổi đời vượt kiếp mắc vòng khổ đau
Cả tin nhẹ dạ nổi nông
Tai ương dội xuống biết ngày nào qua!
____________________
Hà Nội-22-6-2013

Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

KÝ ỨC

KÝ ỨC TÂY BẮC 1976-1982

Tới Mộc Châu xưa buổi chiều tà(*)
Chiều cuối năm sương mù hoang lạnh
Nỗi lòng trĩu nặng anh mang
Tái tê thêm chiều buồn phố núi

Kia phở ngô màu vàng xanh rờn rợn
Sủi bọt ngầu-nước đục khó coi
Mùi đệm khẳm, chăn nhà trọ tanh hăm
Đoàn quân rệp tung hoành vô tư lự


Thấu cảnh người xưa đi đầy biệt xứ
Có ngày đi-chẳng biết ngày về
Đêm Châu Mộc sương mù bao phủ
Mảnh trăng rừng nhợt nhạt trong sương

Trôi về đâu hỡi rừng thẳm sương dày
Trong tuyệt vọng giữ niềm tin nhân quả
Tia sáng rọi nơi tim chàng thảng thốt
Đất mẹ ơi, trớ trêu phận con người?!

Bước lên xe trong buổi sáng sương mờ
Chàng linh cảm về chuỗi ngày sắp tới
Với bao ngổn ngang-vô định-chơi vơi
Thử dõi xem-cặp mắt sáng tinh khôi?!

***
Châu Thuận xưa, những năm dài chờ đợi(**)
Nơi hãm cầm thân phận kẻ “sa cơ”
Bao đêm thâu bên những ánh đèn dầu
Nhớ những phút giây âm thầm lệ đổ

Vẫn còn đó những tháng ngày cao vọng
Giấc mơ xanh chinh phục đỉnh non cao
Nay tuổi xuân chìm trong nơi rừng thẳm
Lụi tàn chăng? Khát vọng ấy xa vời?!

Khép lòng riêng chôn những nỗi u hoài
Hồn canh cánh dõi tìm nơi ánh sáng
Nào phải đâu hoa rừng không hương sắc
Mà lòng trai sao chẳng đoái hoài?!

Chàng tạ lỗi đất và người xứ sở
Của một thời vô cảm xa xăm
Lòng nhân hậu em chẳng thể hững hờ
Hãy thay anh tỏ nỗi niềm thương nhớ!

***
Rằng ngày đó đất Thuận người không thuận?!
Lắm kẻ bon chen-chí đoản hoành hành
Nơi mong được yên với những tháng ngày
Cùng những ngẫm suy trong “mai danh ẩn tích”
Nhưng thói đời vốn chẳng buông tha
Khiến kẻ sa cơ có khi nhức nhối

Nhớ những buổi thuyết trình trên bục giảng
Thầy mải mê khiến trò học chơi vơi
Những buổi dự giờ, những mùa thao giảng…
Những khi đói lòng, những mùa xơ xác
Ơn những tấm lòng rộng mở cưu mang
Than ôi! giờ đây ai mất ai còn?

Nhớ những  chuyện cười ra nước mắt
Những niềm vui quần tụ cỏn con
Rồi chuyện nhỏ to-mấy bác tung tin
Cùng tiếng vo ve-bài diễn văn chụp mũ
Cảnh đói nghèo sẻ chia từng mẩu thuốc
Thắp niềm tin từ ảo vọng miền xuôi(!?)

Ngày trở về lệ đổ cảnh chia ly
Kẻ ở người đi bến xưa phố núi
Nay còn không dấu tích cũ đâu rồi?!
Phải chăng em-bước xuống chốn này
Thấu tiếng vọng của một thời dĩ vãng
Chiều nay phố Thuận-tâm trạng em mang?!

(*)  Mộc Châu tháng 12-1976.
(**)  Thuận Châu giai đoạn 1976-1982

03/8/2015

GẶP LẠI BẠN HỌC CẤP III (1968-1971)

Bốn mươi tư (44) năm ta gặp lại nhau
Tóc đã bạc sương trải đời nghiệt ngã
Năm bảy mốt (1971) mỗi người mỗi ngả
Kẻ học lên người sải bước quân hành
Thời bão lửa tiền phương vẫy gọi
Giảng đường vang vọng chiến trường xa
Thành Cổ bạn ta ai mất ai còn?
Kẻ ngồi học-tâm can lửa đốt
Những tháng ngày tiếng gọi non sông
Như kẻ nhát gan dây máu ăn phần
Nghe bao chiến công-rền vang lịch sử
Người vào chiến trường hào sảng tự tin
Kẻ ở hậu phương tự ti mắc nợ
Trận cuối cùng sao còn mãi thương đau?
Những khoảnh khắc cuốn phăng bao thế kỉ
Vết thương lòng còn rỉ máu bao lâu?
Ngắm giang san trong tâm trạng từng ngày
Với bao khúc quành trùng trùng sắc thái
Chiến trường xưa một đi không trở lại
Chiến trường nay sao khó thấy bóng thù(?)
Đất anh hùng người anh hùng còn đó(!?)

Chiều 13-10-2015

NGẮM ẢNH BẠN HỌC ĐẠI HỌC 1972-1976

Ngày tháng cũ qua đi trong ác mộng
Thời đã xa tít tắp tận chân trời
Những chuỗi ngày “phản phúc” biết bao nhiêu
Lòng như muốn vùi sâu vào dĩ vãng!?

Rồi một buổi chiều đông tĩnh lặng
Ngắm những bức ảnh tàn phai vàng úa
Dấu tích một thời hằn trên từng nét mặt
Thời của đất nước vừa đi qua chiến tranh
Thời khói lửa mộng mơ ngày chiến thắng…
Chia tay chiến tranh chia tay hy vọng
Ngày của thời bình tẻ nhạt lê thê
Ngày của miếng ăn cao hơn nhân phẩm
Chiến tranh đi qua ta lại là ta…
Những cuộc đời vùng vẫy-mưu sinh
Ngày no đủ cũng là ngày tàn kiệt
Bỏ lại đằng sau sự nghiệp hoang tàn
Nhuốm hồn trẻ thơ một màu phấn bạc!?

***
Một buổi sáng nhận được tin cùng ảnh
Đoàn hành hương sắp đến bến đò xưa
Dậy tâm can kỷ niệm cũ ùa về
Bến đò Lò Vôi tầm này năm ấy
Khi đến đó dọc đường cây phượng đổ
Như đâu đây dấu tích trận cuồng phong
Hà Nội mới vừa bom B52 rải thảm
Kính chào các anh thân chào tất cả
Chúc đoàn hành hương ngược về xứ sở
Bốn mươi nhăm năm như mới hôm qua
Xin cho gửi nỗi niềm nhung nhớ
Nhớ những ngày đói hoài nơi đất lạ
Mỗi giảng đường như một chuồng trâu
Những bữa ăn nguội lạnh đen ruồi
Lòng những hướng về kỷ nguyên Ánh Sáng!?
Xin chào người chúng tôi trở về đây
Cảnh vật đổi thay xưa trẻ nay già
Rồi mai đây tất cả sẽ xuống mồ
Hồn vẫn dõi theo quê nhà xứ sở!
Ngẫm thế sự qua đức tin nhân quả
Nhân của ngày xưa tác thành quả hôm nay
Nhân của ngày nay trẻ mai ngày gánh chịu
Quẩn quanh quanh quẩn kiếp người thấu chăng!?

Đêm 28/12/2017

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

CỔ TÍCH MỘT THỜI

Dương Quốc Việt
Ký ức thức dậy qua hai lần vào xem những bức ảnh tại trang “Cựu Sinh viên Khoa Toán ĐHSP Hà Nội khóa 1972-1976”  đã dẫn đến bài thơ này. Còn nhớ Bertrand Arthur William Russell-một triết gia, nhà lôgic học, nhà toán học người Anh, khi sang thăm Bắc Việt Nam vào năm 1966, đã nói với đại ý rằng: “Đất nước này khi chiến tranh kết thúc sẽ trở thành một làng quê hẻo lánh”. Ngoài ra thời gian mà họ công tác, là một chuỗi những năm tháng giáo dục ngày càng xuống cấp, cũng còn là một chuỗi ngày gian khổ về đời sống….  
__________
Ngày tháng cũ qua đi trong ác mộng
Thời đã xa tít tắp tận chân trời
Những chuỗi ngày “phản phúc” biết bao nhiêu
Lòng như  muốn vùi chôn vào dĩ vãng !?
Rồi một buổi chiều đông trong tĩnh lặng
Ngắm những bức ảnh đã tàn phai vàng úa
Dấu tích một thời hằn trên từng nét mặt
Thời của đất nước vừa đi qua chiến tranh
Thời khói lửa mộng mơ ngày chiến thắng…
Chia tay chiến tranh chia tay hy vọng
Ngày của thời bình mà tẻ nhạt lê thê
Ngày của những miếng ăn cao hơn nhân phẩm
Chiến tranh đi qua ta lại là ta…
Những cuộc đời vùng vẫy kiếp mưu sinh
Ngày no đủ cũng là ngày tàn kiệt
Bỏ lại đằng sau sự nghiệp hoang tàn
Nhuốm hồn trẻ thơ một màu phấn bạc !?
Một buổi sáng nhận được tin cùng ảnh
Đoàn hành hương sắp đến bến đò xưa
Dậy tâm can kỷ niệm cũ ùa về
Bến đò Lò Vôi tầm này năm ấy
Khi đến đó dọc đường cây phượng đổ
Như đâu đây dấu tích trận cuồng phong
Hà Nôi mới vừa bom B52 trải thảm
Kính chào anh Đang thân chào tất cả
Chúc chuyến hành hương ngược về xứ sở
Bốn mươi nhăm năm như mới hôm qua
Xin cho gửi nỗi niềm nhung nhớ
Nhớ những ngày đói hoài nơi đất lạ
Mỗi giảng đường như một chuồng trâu
Những bữa ăn nguội lạnh đen ruồi
Lòng những hướng về kỷ nguyên Ánh Sáng !?
Xin chào người chúng tôi trở về đây
Cảnh vật đổi thay xưa trẻ nay già
Rồi mai đây tất cả sẽ xuống mồ
Hồn vẫn dõi theo quê nhà xứ sở!
Ngẫm thế sự qua phạm trù nhân quả
Nhân của ngày xưa tác thành quả hôm nay
Nhân của ngày nay trẻ mai ngày gánh chịu
Quẩn quanh quanh quẩn kiếp người hỡi ôi!?
___________
Đêm 28/12/2017