Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2018

CUỘC SỐNG DIỆU KỲ

Dương Quốc Việt
“Bể khổ mênh mông sóng lụt trời
Khách trần chèo một chiếc thuyền trôi
Thuyền ai ngược gió hay xuôi gió
Xét lại cùng trong biển thẳm thôi”(*)
Tạo hóa hỡi ôi đời khốc liệt
Có sao đâu kiếp sống bi hùng
Mỗi thành quả hứng bao làn đạn
Bả vinh quang lấp lánh dụ người
Gã si tình vội về chỗ hẹn
Trong mơ màng thổn thức yêu thương
Cô gái vùi mặt hai bàn tay
Khổ đau trong mối tình tuyệt vọng
Kìa Chiêu Thống sao thành phản quốc
Đây thây ma dưới vương miện lụi tàn
Những oan hồn nhập xác trần gian
Có phải cũng chỉ vì khát sống !?
Biển mồ hôi tưới những luống cày
Những nấm mồ chiến binh thầm lặng
Giữ cho những mùa vàng vạn thuở
Đời tiếp đời sự sống sinh sôi
Một Socrate trao thân cho thuốc độc
Đức Chúa trời tự chọn phanh thây
Một Gandhi giữa nòng súng bạo hành
Cho nhân loại đức tin cuộc sống!
___________
(*) là khổ thơ của Thích Thiện Hoa “Phật học phổ thông”-Nha tuyên uý Phật giáo 1970, tr.420.
Chiều Hà Nội-21-4-2018.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

SAO ĐỔI NGÔI

Dương Quốc Việt
Trên bầu trời đầy sao
Dưới bầu trời lộng gió
Tiếng sáo diều êm ả
Lung linh ánh trăng ngà
Tụm ba rồi tụm bảy
Bên những khóm tre làng
Ngày mai ngày đổi chủ
Sao đổi ngôi thành trăng
Trời đêm đông đen kịt
Gió bấc luồn kẽ xương
Tiếng quạ đen vẳng xa
Trăng trốn sao khuất bóng
Nhà mái nát vách xiêu
Rặt những phường chui lủi
Cáo chồn ngồi mưu tính
Gặt hái sao đông này!?
Sao đổi ngôi thay trăng
“Vũng lên đồi”(*) nhân quả
Lũ chúng sinh tá hỏa
Mong ngày sao hoàn ngôi.
_________
(*): là một phần của câu thơ “Thế gian biến cải vũng lên đồi” trong bài thơ “Thói đời” của Cụ  Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

GỬI CHÁU ĐÍCH TÔN

Dương Quốc Việt

Ông viết những dòng này
Thuở cháu đang học nói
Rất có thể đến khi cháu hiểu
Ông đã lìa xa thế gian
Cháu đã lựa chọn
Đầu thai nơi đất Việt
Đất của cha ông-máu đỏ da vàng
Đất của những huyền thoại:
Hồng Bàng
Lạc Long Quân-Âu Cơ
Đồng bào-Đồng chí…
Đất của nghĩa tình
Của những anh hùng
Những người cần lao-giàu lòng yêu nước…
Đất của truyền thống:
Chị ngã em nâng
Sáng tạo thông minh
Và lòng dũng cảm…
Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
Có người bảo: “đất nước hình tia chớp”(*)
Đất của những điệu hò não ruột miền Trung
Những giọng Cải Lương-tiếng than vong quốc
Những lễ hội triền miên không dứt
Những cuộc say bỏ mặc ngày mai
Những mâm cỗ bên quan tài người chết…

Cháu học đi!
Không chỉ nghe huyền thoại
Những trang văn sáo rỗng vô hồn
Những dòng sử chỉ lấp lánh sao chiến thắng
Có phải chăng bạn-thù là mãi mãi
Và lịch sử sao chỉ là chiến sử!?

Cháu học đi!
Từ kho tàng nhân loại
Những áng văn lấp lánh chí làm người
Những trang sử đắng cay chân thật
Không chỉ chiến tranh mà cả dựng xây
Rằng vĩ nhân không phải bao giờ cũng đúng!?

Cháu học đi!
Để hiểu cội nguồn
Để khỏi tụng ca những điều hoang tưởng
Học để hiểu mình hiểu người
Kẻo trưởng thành trong hào quang giả dối
Để khỏi đổ tại người khi chửa nên thân!

Cháu học đi!
Để hiểu giống nòi
Những làn điệu dân ca vọng hồn xứ sở
Để bớt đi niềm tự hào ngơ ngẩn
Kẻo ngỡ mình hay
Mà không gắng từng ngày!?

Học để hiểu:
Nghĩa tình-đoàn kết…
Trăm vạn điều hay
Có thật chăng
Hay chỉ là huyễn hoặc
Như bao kẻ gian tự nhận thật thà!?

Cháu học đi để hiểu:
Sao bao niềm vui trên đống tro tàn
Bên những đổ vỡ của đồng bào đồng chí
Kẻ thắng người thua
Lòng dạ phân ly 
Tim Người tan nát- Mẹ Âu Cơ!?

Cháu học đi để hiểu:
Sao bao lần mất nước
Sau liệt oanh là một chuỗi ngày buồn
Kẻ công thần tranh nhau chia quả thực
Con dân lầm than bên những tượng đài
Máu đổ trong chiến trận
Tiếng khóc than ai oán thời bình!

Cháu học đi để hiểu vì sao
Giàu biển cả mà không người cưỡi sóng
Vượt trùng dương chinh phục bến bờ xa
Rừng đại ngàn mà sao vắng hùm thiêng
Tiếng gầm thét vọng vang bốn cõi!?

Cháu học đi!
Để biết mình non kém
Để biết cúi đầu
Mà gắng học người những điều huyền diệu
Để thấu những dại khờ
Những thiển cận nổi nông
Sao mãi sa vào chu kỳ mất nước!?

Cháu học để hiểu:
Thế nào là độc lập
Khi còn cơ hàn độc lập sao đây!?
Cháu học đi!
Để phân biệt háo danh hay hiếu học
Những lý thuyết “đầu Ngô mình Sở”
Có phải đặc thù!?

Cháu học đi!
Sao có thể vẻ vang
Khi vẫn còn nghèo nàn lạc hậu
Để thấu lẽ đời
Không hẳn người nghèo là tử tế
Rằng không phải giàu sang là mang tội!?

Cháu học đi!
Để hiểu ý trời
Thế giới muôn loài chủ-tớ
Phận tôi đòi khi vùng lên làm chủ
Thế giới này phút chốc tan hoang!

Cháu học đi để hiểu:
Chung đức tin là nơi tụ hội
Những linh hồn lạc lối bơ vơ
Thiếu đức tin vô vọng bốn bề
Ấy đức tin là cội nguồn chân lý!

Cháu học đi!
Để hiểu nghĩa quê hương
Và thấu hiểu nghĩa-tình yêu tổ quốc!
Cháu học đi!
Để hiểu nghĩa bạn bè
Và trân quý những tâm hồn đa cảm!

Cưng của ông ơi!
Biển học vô bờ
Ngẫm suy lắng đọng
Kiếp người nhân-quả
Cháu nhớ đừng quên!
________________
(*) Là tên một bài thơ của nhà thơ Trần Mạnh Hảo.

Hà Nội-6- 4-2018

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

NHỔ NEO

Chiều Hà Nội-4/4-2018Dương Quốc Việt
“Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng
Xô về đông hay giạt tới phương đoài”(*)
Quỷ chiếm giữ lối thoát nào chả thế
Cứ nhổ neo đi-đâu chả bến bờ
Chẳng sinh nhầm đâu-da vàng máu đỏ
Gây khổ đau cho đồng loại bao đời
Chí dựng nước Hồ Quý Ly ai cứu
Kia tiếng khóc than vọng mãi nàng Kiều
Lệ Chi Viên oan nghiệt kẻ công thần
Những cảnh đau lòng lũ người phản chủ
Con kể tội cha ngay giữa sân đình
Người tử tế miếng mồi cho bầy sói
Ngươi cứ đi đi đến mọi phương trời
Xa cái “đồng bào” miệng người dạ quỷ
Ngươi cứ đi đi đến mọi phương trời
Coi đất lành như quê nhà vạn thuở
________
(*) Là hai câu thơ trong bài thơ Phương Xa của nhà thơ Vũ Hoàng Chương (5 /5 /1916-6 /9/1976)

Đã đăng trong TNcCHÙM THƠ DƯƠNG QUỐC VIỆT

XUÂN VÀ NGƯỜI

Dương Quốc Việt
Cảnh xuân sáng tối
Đâu phải do trời
Sắc xuân bởi người
Lẽ đời muôn thuở
Xuân trong mắt ai
Cảm hồn trời đất
Tình xuân nghĩa nặng
Vui buồn chẳng phai
Đua chân lữ hành
Xuân nào chả thế
Mượn xuân tụ hội
Mua vui qua ngày

LỢN VÀ RẬN

Thế gian muôn thuở lạ gì
Cùng chung cảnh ngộ kẻ vui người buồn.
____________________
Gặp cảnh lụt lội người ta phải bỏ nhà ra đi. Vì phải “bỏ của chạy lấy người”, nên toàn bộ tài sản và vật nuôi họ không mang theo. Một thời gian sau quay trở lại, mới biết là chỗ nhà của họ không bị ngập, mà chỉ bị cô lập như một ốc đảo, giữa bốn bề nước mênh mông.
Gặp lại chủ nhà, các loài vật tranh nhau kể lể về cuộc sống của chúng trong những ngày đã qua. Lợn thì ngậm ngùi với vẻ khiếp sợ như vừa trải qua địa ngục trần gian. Nhưng hỏi đến rận thì chúng hân hoan ca ngợi cuộc sống tuyệt vời của những ngày nhà vắng chủ. Cứ như lời của rận thì đó là một chuỗi ngày no ấm, đầy ắp nghĩa tình… Còn gà, chó, mèo tuy đều gày nhom, nhưng sống được đến ngày gặp lại chủ, thì chúng lấy làm vui mừng mà quên đi những ngày đã qua, không muốn nhắc lại nữa, mà chỉ lo giúp chủ dọn dẹp.
Câu chuyện còn lại bây giờ, là sự đối kháng giữa hai ý kiến trái ngược của chàng lợn và mụ rận. Và đương nhiên chúng mong muốn vị chủ nhà phải phân xử kẻ đúng người sai cho ra nhẽ. Vị chủ nhà hỏi chàng lợn: anh giải thích đi-anh đã đói khổ và gặp cảnh vô tình vô nghĩa như thế nào? Dạ… rồi lợn đưa mắt nhìn quanh ấp úng… thưa ông con khó nói ra lắm ạ! Đến lượt vị chủ nhà hỏi mụ rận, thì cũng như chàng lợn, mụ rận cũng nhìn quanh ấp úng không thể nói ra lời giải thích của mình. Ngẫm nghĩ một lát, vị chủ nhà cười phá lên mà rằng: ta tin lời của cả anh lợn và chị rận- hai anh chị nói đều đúng.
Gà, chó, mèo chứng kiến cái cảnh như “ba phải” của vị chủ nhà thì lấy làm ấm ức lắm! Chúng hỏi chủ nhà: tại sao hai ý kiến của lợn và rận đối kháng nhau mà ngài lại bảo cả hai cùng đúng? Bây giờ đến lượt vị chủ nhà ấp úng… nhìn quanh… như muốn tảng lờ… Thế mới hay:
Thế gian muôn thuở lạ gì
Cùng chung cảnh ngộ kẻ vui người buồn.
Xin nhờ làng cùng phán xét câu chuyện này!

CA SĨ ẾCH

Dương Quốc Việt
Trong ao làng 
Lũ ếch nhái
Rộn tiếng ca
Những ngôn từ…
Loài loài hưởng ứng
Ao chuôm rộn rã
Nhịp sống tưng bừng
Kẻ qua đây
Ném đá ao bèo
Không gian im bặt
Ngươi là ai ?
Sao ngươi phải sợ
Có biết chăng
Cảnh nhộn nhịp kia
Là bằng chứng
Cho bức tranh
Sống động muôn loài
Ngươi là ai ?
Sao sợ tiếng ca
Những ngôn từ
Cất lên sự sống
Ngươi là ai ?
Sao thâm thù hốt hoảng
Cảnh tưng bừng
Dòng chảy tự nhiên
Có biết chăng
Lũ chúng ta
Tạo hóa sinh ra
Vốn thế
Khi ta ca
Chớ vội xem ta
Như kẻ nghịch thần
Này ngươi
Hỡi kẻ mưu toan
Cắt ngang mạch sống