Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

PHẬN CỎ CÂY

Dương Quốc Việt
Sống giữa đất trời
nắng lửa bão giông
ta gồng mình chống chọi
thân cỏ cây
khỏi bị đốt thiêu
Gió thổi bốn mùa
khiến thân ta
lắt lay nghiêng ngả
Đêm khuya mịt mùng
bao tiếng thở than
khiến lệ ta rơi
kết thành những giọt sương vạn thuở

Chiến trận bao đời
vó ngựa phi
bánh xe lăn
những gót chân
hung tàn giày xéo
Đâu chỉ can qua
thái bình kiếp nạn
đất bằng sóng nổi
máu chảy lệ rơi
thân rơm nhuộm đỏ
Phận cỏ cây
đêm vắng khóc thầm

Đâu chỉ chịu khổ đau
khi lũ người chiến trận
Thấu chăng cả những khi
kẻ chiến thắng
hò reo trên quảng trường
thân cỏ hoa nhàu nát
Không gian sinh tồn
bị tổn hao
dành chỗ cho tượng đài
Phận cỏ cây
ta chỉ biết nép mình
âm thầm trong ai oán

Thân rơm cỏ
ta phủ xanh những nấm mồ
kẻ chiến bại-người chiến thắng
hằng đêm lạnh phong sương
bạn với bao mảnh đời cơ cực
Ta nuôi lũ các người
bầu sữa mẹ có khi nào ngưng nghỉ
gồng mình hứng chịu khổ đau
những mưu toan muôn thuở
bởi những kẻ bất kham gieo gió
Sao nghìn đời nay
ta vẫn thứ tha

Hỡi loài người
dẫu thành quách nguy nga
cũng có ngày sụp đổ
dưới chân ta
Dẫu ngươi là ai
kẻ được lũ người kia
phong thánh phong thần
liệu có thoát khỏi màu xanh che phủ
Ta là chủ nhân-tạo hóa gửi trao
muôn thuở địa cầu
Ta trường tồn nuôi màu xanh vĩnh cửu
đưa tiễn lũ người lần lượt ra đi!

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

LỜI THÌ THẦM CỦA TẠO HÓA

Dương Quốc Việt

Ta đặt ngươi 

vào cuộc gieo neo

những gông xiềng

những "lưới trời" 

vây bủa 

Có hay chăng

mặt đất hẹp

bầu trời cao rộng

ai cản được ngươi

ngước mắt nhìn trời 

 

Ta nào cấm ngươi

thả hồn bay 

trong vũ trụ bao la

thắp sáng tư duy 

xua màn đêm định kiến

Dẫu không thể chọn mẹ cha

những người ruột thịt

ta nào ép ngươi

những lựa chọn-đổi thay

thế giới bạn thù 

 

Có khi nào

ta trói hồn vào xác

sao hồn ngươi

tự tới ngục tù

Thói biếng lười

những lũy thành bảo thủ

những nỗi sợ hãi mơ hồ

ngươi bị tước quyền năng tự do suy tưởng

Óc nô lệ

ngươi trở nên cuồng tín

 

Ta gieo xuống nhân gian 

bao điều cám dỗ 

Ta cấy vào ngươi

dục vọng khôn cùng 

Quyền lực-sang giàu...

càng nếm trải 

ngươi càng khao khát

Mải đua đòi 

quên cả thân-tâm

ngươi chìm đắm trong đêm trường mộng mị

 

Thấu chăng

những nổi nông

nhuốm màu hoang tưởng

bạn bè-đồng bào

đồng hương-đồng chí…

lưỡi thế gian

bẫy đời ngươi

ngập ngụa

sinh lực tổn hao

khiến ngươi ma dại thân tàn

 

Cũng bởi tại ngươi

hỡi kẻ nghĩ suy thiển cận

Hay chăng

những luật lệ thói quen

bên đống xác khô giáo lý

những cuộc chơi dẫn dụ

tạo bởi lũ người

đã trói buộc ngươi vào "vòng vay trả"

đã phủ che để ngươi không nhìn thấy

bao điều hay tạo hóa diệu kỳ

 

Ngươi sao thấy

bao bàn tay cứu ngươi

đâu cần ngươi ơn trả

những khi ngươi lỡ vận sa cơ

Ngươi vô cảm dại khờ

nào hay biết

những phút giây tĩnh lặng

trở trăn

ấy là những phút giây

kéo ngươi thoát khỏi ngục tù

 

Ngươi có thể mê say trong chốn phù hoa

nơi những kẻ cần nhau làm nhân chứng

Ngươi có thể tụ họp

bên bàn say tán tụng dông dài

Ngươi có thể hội hè

những người cùng chung cái vui du hí

Ngươi có thể “biếng lười trên nệm êm nhàn nhã”(*)

ta đây-kẻ hạnh phúc nhất trên đời

Có sao đâu-thế giới vẫn cần ngươi

cho bức tranh muôn màu cuộc sống

 

Ngươi có thể gặp thời

làn gió nhẹ cũng đưa ngươi bay bổng

Ngươi có thể-một tài năng

không người hay biết

Ngươi có thể-vĩ nhân

kẻ sinh ra từ lỗi lầm lịch sử

Ngươi có thể

kẻ hiến dâng những phát kiến diệu kỳ

Hay cũng có thể

người đời biến ngươi thành thần thành thánh

 

Nhưng ta bảo ngươi

kẻ ghét ngươi không hẳn là người xấu

người tránh xa ngươi không hẳn vô tình

chớ lấy lũ người làm thước đo tất cả

Rằng kẻ một mình

đâu hẳn cô đơn

Rằng kẻ ngủ đất đội trời

đâu hẳn là bất hạnh

Nơi nghiêng ngả tiếng cười

có khi lại là nơi phần hồn trống rỗng

 

Thế giới này

ta cần ngươi và cần tất cả

những sắc màu tương phản

văn minh và tụt hậu

phát triển và lụi tàn

người kiến tạo-kẻ ăn theo

nổi nông-sâu sắc

kẻ xây-người phá

Bức tranh thêu

sống động loài người!

 

(*) Một phần của câu thơ: “Khi nào ngươi thấy ta biếng lười trên nệm êm nhàn nhã”, lời của tiến sĩ Faust- nhân vật chính trong tác phẩm Faust của đại thi hào Johann Wolfgang (von) Goethe (1749-1832), một kiệt tác của nhân loại.

 

_____________

Hà Nội ngày 20/5/2018-Dương Quốc Việt

KÝ ỨC VỀ NHỮNG CUỘC CHIA LY MÙA HÈ

Dương Quốc Việt
Ngày ấy còn bé lắm, khi đó tôi ở với cụ ngoại. Cụ tôi tên là Đào Diệu Huy, con gái thứ 20 của cụ Thượng Đào, một quan thượng thư triều Huế. Bởi gia đình bên ông bà nội của tôi đang gặp nạn. Mặc dù cụ rất thương quý cháu, đêm đêm cụ ôm tôi vào lòng, với chất giọng trầm buồn, kể những câu chuyện, mà tôi có thể hiểu được. Tuy thế, có vẻ như tôi sớm nhận ra thân phận và cảnh ngộ hiện tại của mình, mà chịu chơi, ít dám quấy quả cụ.
Những chiều hè tôi thường tha thẩn một mình bên góc sân, góc vườn, khi mà cụ còn bận việc gì đó, hoặc phải dỗ dành cậu em trai ngay sau tôi. Tôi làm bạn với những chiếc lông gà, lông chim. Những chiều hè gió nhẹ, tôi thường lấy những chiếc lông rất nhỏ thả lên trời theo làn gió, và dõi theo mê mải cho đến khi chúng mất hút trong không trung.
Trong ký ức tuổi thơ của tôi khi đó, dường như đấy là những cuộc chia ly, đầy nhung nhớ, những chiếc lông được thả ra từ bàn tay tôi để chúng được bay về trời. Thậm chí đôi khi trước khi thả, tôi còn ngắm những chiếc lông rất kỹ, như một người bạn thân thiết nhất, sắp rời xa tôi vĩnh viễn.
Trong cuộc đời, không biết bao nhiêu lần ký ức về những cuộc chia ly này hiện về. Khi đó, tôi như được sống lại những cảm xúc hay suy tư khôn tả về những “cuộc chia ly mùa hè” như thế.
Những chiều hè
Gió nhẹ
Bên góc vườn
Một cậu bé
Thả những chiếc lông
Bay bổng tầng không
Mắt dõi theo
Mê mải
Xốn xang
Hồn trẻ thơ
Bao cuộc chia ly
Như thế !?
Có ai hay
Những nghĩ suy
Con trẻ
Tha thẩn
Mảnh trời riêng
Thân phận
Âm thầm
Với những cuộc chia ly
Chiều tàn
Mùa hạ !?

ĐIỆP KHÚC DƯỚI HÀNG ME

Dương Quốc Việt
Bao mùa hè
Dưới hàng me
Điệp khúc:
“Hy sinh đời cha
Gia cố đời con”
Của những người cha
Cao cả (!)
Ngoài cổng trường
Đón đợi con thơ
Noi gương cha
Con lại nối nghiệp nhà
Đời vẫn thế
Cha nào con ấy
Hè về
Lại dưới hàng me
Những người cha…
Những trẻ thơ
Mỏi mòn vì sự học
Vẫn còn đó
Điệp khúc kia lặp lại
Ngàn năm nay
Sao chẳng khá hơn !?
Con theo gương cha
Sớm thở vắn than dài
Lại bó gối
Chờ con nối chí
Cứ thế
Đời nối đời
Lại thế
Mới hay
Nước non này
Những người cha
Đời nối đời
Thủ thân
Vĩ đại (!)
Truyền trao
Đời sau
Cái điệp khúc
Nghiệp nhà
Quẩn quanh
Bên những rặng me (!)

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2018

BẢN TÌNH CA SỰ SỐNG

Dương Quốc Việt
Đã đăng trongBẢN TÌNH CA SỰ SỐNG

Em có hay 
Gữa biển khơi
Một đêm hè
Tim anh thổn thức
Lòng bồi hồi
Cảm sóng tình em
Em có cảm
Sóng âm thanh
Cộng hưởng
Tiếng gọi
Từ bản năng
Sâu thẳm loài người
Anh như thấy
Trong em
Tiếng thì thầm
Của muôn ngàn mạch chảy
Từ biển tình vô tận thẳm sâu
Dòng cảm xúc chảy về “hồ khởi thủy”
Em có cảm
Nơi biển xa
Sóng tình anh dữ dội
Lực đẩy xô
Vô hạn
Bến bờ em!
Em có cảm
Nơi anh
Một khoảng trời rạo rực
Cột buồm giương
Ngạo nghễ đội trời
Đang rẽ sóng hướng về “miền nguồn cội”
Đêm nay ta cùng mơ
Giấc mơ đoàn viên
Cửa cõi lòng
Đắm chìm trong giao cảm
Khẩu chiến mê say
Chẳng muốn rời
Bão giông thường kỳ!
Mảnh cuối cùng gió cuốn
Tòa thiên nhiên lộng lẫy
Diệu kỳ tạo hóa những kỳ quan
Tòa tháp đôi
Tạo hóa kho trời
Khiến kẻ say
Khao khát
Bủa vây
Mười ngón tay
Độc chiếm
Ào ạt đẩy xô
Nghiêng ngả bốn bề
Vẫn bền bỉ
Tháp một lòng hiếu khách!
Và đây
Hồ khởi thủy
Rặng thông reo
Đôi bờ mọng đỏ
Sắc màu quyến rũ
Hương lạ
Một mùi say
Năm ngón nhẹ nhàng lả lướt
Khơi thông
Dòng chảy tuôn trào
Em ơi!
Ta cùng mơ
Cảnh bão giông
Mịt mùng
Khiến vũ điệu cột buồm
Trên “hồ khởi thủy”
Thêm vẻ huy hoàng
Chiến trận!
Đất chuyển
Rung theo nhịp
Tê dại
Mặt trăng ngà
Trời vẫn chẳng buông tha
Đất gồng lên từng đợt
Cứ ngỡ
Không có hồi kết thúc
Thế rồi
Bất ngờ ập đến
Phút giây thiêng
Ngưng thở
Xuất thần
Chuyển giao
Trời đất
Đón nhận
Viên mãn
Yêu thương
Âu yếm
Thanh bình!
Em ơi
Đêm nay
Biển cả mênh mông
Tình anh
Cuộn sóng
Những kỳ quan
Những cuộc chiến
Bản năng
Tạo hóa gửi trao
Rộn trong anh
Một siêu tình ca
Của mọi tình ca
Cất lên
Từ cội nguồn sự sống!

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

TÂY BẮC HÈ-1980

Dương Quốc Việt
Em có nghe một mùa hè
Tiếng vọng xưa
Một mối tình còn đó
Em có nhớ chiều hè
“Chiều trên bến cảng”
Giọng Ngọc Tân như thể não nề
Tâm trạng kẻ xa nhà nơi xứ sở!
Em có nhớ mùa hè
Bao nỗi bi quan
Tiếng thở than thời đại
Đất nước thời hậu chiến
Lòng người nhao nhác
Tiếng đồn thực hư
Những cuộc “nhổ neo” may rủi
Lũ chúng ta
Nơi rừng rú bốn bề
Có thấy quê nhà bão tố
Những tiếng thở dài
“Bốn nghìn năm ta lại là ta”
Những chuyến tầu…
Sân ga nháo nhác-cuộc tồn sinh !?
Sáng 5-5-2018