Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

TẢN MẠN VỀ CHUYỆN HỌC HÀM

Dương Quốc Việt
Đã đăng: Phong học hàm hay chuyển ngạch công chức? Chuyên mục Văn hóa học đườngTạp chí Văn Hóa Nghệ An số 340 [10/5/2017] Tr 40-41.
___________________
Trong thực tế việc phong học hàm, đã tác động không nhỏ đến lực lượng các giảng viên, nghiên cứu viên ở các trường đại học, các viện nghiên cứu. Nếu việc phong là chuẩn xác, thì sẽ củng cố được niềm tin cho họ, ngược lại nếu không sẽ để lại nhiều hệ lụy tiêu cực. Nhiều người còn băn khoăn về sự rầm rộ của truyền thông, rồi những lễ long trọng trước hàng bia Văn Miếu, trong khi danh sách còn nhiều người chưa đủ chuẩn lọt lưới. Người Việt Nam có câu: “Nói ra thì bảo là nói ra, không nói ra thì bảo là không nói ra”, để diễn đạt sự khó nói day dứt. Quả thật không ai muốn nghi ngờ về ba cấp hội đồng xét duyệt, nhưng tại sao vẫn để lọt những người không xứng đáng !? Vậy điều gì đã gây ra tình trạng này ?
Mấy năm gần đây, việc phong học hàm, luôn để lại nhiều tranh luận, nhất là những tháng gần đây, chỉ thấy có vẻ ai cũng có lý (!) Người thì cho rằng nước ta đang hội nhập, nên phải theo chuẩn quốc tế, nghĩa là nội hàm của PGS/GS phải hiểu theo chuẩn quốc tế, những người khác tuy không ra mặt bác bỏ, nhưng có ý là, nội hàm phải hiểu theo đặc thù ngành, đặc thù quốc gia. Nhưng rõ ràng cũng như mọi cuộc chơi có giải, luôn phải có người cầm cái, và phải tường minh luật chơi. Như vậy nếu coi việc phong học hàm như một cuộc chơi, thì nhiều câu hỏi lập tức được đặt ra. Thậm chí người ta có thể không tổ chức cuộc chơi, nếu thấy không cần thiết, hoặc giả luật chơi còn chưa rõ ràng minh bạch, hay chưa tìm được trọng tài để người ta gửi gắm. Thật là sai lầm, nếu cho rằng số lượng có học hàm học vị  cao trên đầu người ở ta còn thấp, mà kích thích tăng trưởng nhanh, thì nguy hại vô cùng. Vì đó là những thứ dứt khoát phải đạt chất lượng, nếu không sẽ chỉ phá hủy lâu dài nguồn nhân lực chất lượng cao của đất nước.
Nước ta đã từng tạm dừng xét học hàm đến 5 năm, cho đến năm 2002 mới quay trở lại. Đã có ai đặt câu hỏi vì sao lại dừng, và việc dừng đó đúng hay sai chưa? Và hơn thế nữa, chắc chẳng có ai nghĩ 5 năm đó làm chậm phát triển khoa học nước nhà. Chưa kể nếu suy nghĩ tích cực và bản chất, thì 5 năm đó có khi khoa học lại phát triển thực chất hơn. Rồi còn cả một thời gian dài nước ta không tổ chức phong học hàm, đó là vì sao? Rồi có phải nhất thiết ngành nào cũng phải có PGS/GS hay không? Nhất là khi trình độ của cả ngành đó còn bất cập. Lập luận chung thì rất đa dạng, nhưng nên chăng phải xét trong khung cảnh hết sức thực tế về văn hóa, về con người, về khả năng tổ chức để thực thi, nếu không chỉ thêm phiền nhiễu, gây thêm bức xúc trong xã hội. Đặc biệt trong bối cảnh đất nước đang cải cách hành chính, nên chăng chúng ta cần phải xem xét lại toàn bộ vấn đề xét học hàm hiện nay, từ mục đích, cách thức, tổ chức… đến việc có thể  đoạn tuyệt với cách làm cũ.
Lưu ý rằng, trong ngạch công chức, chẳng hạn như trong giảng dạy đại học, đã có các ngạch giảng viên, giảng viên chính, giảng viên cao cấp, ở các địa hạt khác cũng tương tự như vậy, và người ta tổ chức thi hoặc xét. Và dù có đạt học hàm nào, thì rồi cuối cùng khi trả lương, cũng phải xếp theo ngạch công chức. Trước đây nhiều người đã là giảng viên chính, rồi tiếp đó được nhận PGS, những người này về quyền lợi dường như không thêm được gì, có chăng chỉ giải quyết được “khâu oai” (!?)  Trong bối cảnh thực tế của Việt Nam hiện nay, có lẽ cần bóc tách rõ ràng: việc phong học hàm là phong danh, hay chuyển ngạch công chức ? Và nếu là phong danh, thì danh vì cái gì? Đặc biệt là cần làm rõ thực chất nội hàm của PGS/GS là gì, có độc lập với các ngạch công chức hay không? Rồi cần phải cụ thể hóa quyền lợi và nghĩa vụ của PGS/GS.  Nếu những nội dung trên không làm rõ được, thì tự thấy ngay học hàm PGS/GS ở ta chỉ là một thứ mơ hồ, nhưng tiền thuế của dân thì bị mất thật, chưa kể nó còn có nguy cơ tạo nên một thứ bệnh dịch có hại cho nền học thuật.
Mọi cuộc chơi để tìm kiếm kẻ nổi trội đều phải xuất phát từ một nhu cầu tuyển dụng nào đó, của một ông chủ nào đó, nếu không chỉ là trò vui vô thưởng vô phạt. Ngày nay, một đại học nào đó tự chủ hoàn toàn, nhất là đại học tư, người ta có thể chỉ cần một số lượng PGS/GS nào đó trong biên chế cơ hữu, thậm chí là không có, nếu chưa tìm được người xứng đáng, vì điều này liên quan đến bố trí công việc, hoặc trả lương. Bởi vậy việc phong PGS/GS chỉ có thể có thực chất, khi mà quyền lợi và nghĩa vụ của các vị khoa bảng này, phải có một ông chủ cụ thể thực sự chịu trách nhiệm. Vì thế chỉ khi nào các cơ sở đào tạo, cũng như đơn vị nghiên cứu khoa học tự chủ hoàn toàn, thì việc phong PGS/GS mới có thể tiến tới thực chất, tất nhiên khi đó các chức danh này luôn gắn chặt với tên của một đơn vị cụ thể, chứ không thể có khái niệm “PGS/GS Nhà nước”.
Cũng cần nhấn mạnh rằng, trong xu thế phát triển văn minh, người ta nỗ lực giải phóng nguồn nhân lực chất lượng cao, bằng việc giảm thiểu những chiếc “vòng kim cô ảo” kiềm tỏa cá nhân họ. Để làm điều này, rõ ràng mọi bằng cấp, danh hiệu cần phải đi vào thực chất. Nó thực chất không chỉ là sự tương thích giữa “cái danh” và “cái thực”, mà còn cần phải là nhu cầu thiết yếu của một xã hội văn minh. Trở lại vấn đề học hàm PGS/GS, bởi các học hàm này là học theo mô hình đại học của các nước tiên tiến, vì thế chúng ta cần phải hiểu nó như chính họ đã hiểu.

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

CỨ PHẢI NHỜ LÀNG PHÁN XÉT

Dương Quốc Việt
Đã đăng trong Tác Phẩm Mới: Cứ phải nhờ làng phán xét. Đăng lại bởi:   TNcCỨ PHẢI NHỜ LÀNG PHÁN XÉT  và NBĐ: Dương Quốc Việt: Cứ phải nhờ làng phán xét(10.05.2017 19:32)
Bạn biết rồi đấy, ngày đó cả nước thiếu lương thực trầm trọng. Bọn chúng tôi mỗi tháng chỉ được 7 cân gạo nếp bản-một thứ gạo nếp của đồng bào Thái, còn lại là độn sắn khô. Trong cảnh xa nhà, mỗi ngày trưa tối hai bữa cơm tập thể, với lượng gạo ít ỏi chia ra cả tháng là 60 xuất ăn, thử hỏi được bao nhiêu? Nên dẫu chỉ bớt đi một chút, cũng sẽ thành nhiều. Tình cảnh thật tội nghiệp cho ông giáo già! Cũng chỉ vì cái tội, ông không biết ngon ngọt với bà chia cơm kia. Hơn nữa đâu chỉ một lần, quanh năm suốt tháng phần cơm của ông bị bớt đi, làm sao ông chịu nổi, mà nói ra thì chưa biết chừng ông bị bêu rếu nhục mạ, như một kẻ nhỏ nhen.
Khi ông ra về thì tại một bàn ăn nơi góc khuất bỗng một tiếng nói cất lên: người ta đã phục vụ sớm hôm lại còn mặt lưng mày vực chả biết suy nghĩ-câu nói như ám chỉ ông giáo già. Tôi giật mình thì ra lời ấy phát ra từ cái miệng ráo hoảnh của anh chàng bí thư chi đoàn giáo viên, người lên công tác trước tôi 3 năm. Ối giời “miếng ăn là miếng nhục”, cô chấp cái ông ấy làm gì. Anh chàng giáo viên chính trị đang là đối tượng Đảng vừa nói vừa nhìn bà chia cơm với cặp mắt vuốt ve. Rồi một  tiếng  đũa đập mạnh  xuống  bàn, tôi hết chịu nổi cái lão ấy, già mà vẫn còn tham ăn như trẻ con!? Tôi nhận ra giọng của gã giáo viên hóa hay gạ tôi mua mật ong, hắn kiếm được từ các bản xa. Chưa hết, một cậu cùng lên công tác và cùng bộ môn với tôi sấn đến chỗ cửa chia cơm. Cháu chịu cô tốt nhịn phúc hậu, thế mới biết các cô làm dâu trăm họ khổ thật! Đã thế cậu ta còn bóng gió như trách tôi không lên tiếng bảo vệ lẽ phải, như muốn trả thù vì cái tội tôi khinh cậu ta dốt. Đang định hình xem cậu này muốn xoay trò gì với mình, thì bỗng một tiếng lanh lảnh: chả bù cho bọn cháu “nhường cơm sẻ áo cho nhau”. Tôi nhìn vào thì là một cô dạy văn-phụ trách nữ công. Cô ta còn nói tiếp: đúng là thầy đồ…, mai cô cứ lấy cơm của mâm này chia thêm cho ông ấy. Nhân đây cháu xin đại diện 5 anh em cám ơn cô đã chăm sóc. Đừng chấp ông ấy cô ạ! Với lại còn 5 anh em chúng cháu bảo vệ cô kia mà, cô lo gì!?
Tôi kể lại câu chuyện này, như nhớ lại một kỷ niệm buồn, hy vọng rằng đó là một thời kỳ một đi không trở lại. Có người bảo độ cảm xúc khi nghe câu chuyện này phụ thuộc vào nhân cách, lại có người bảo nó tỉ lệ nghịch với độ sắt đá của con tim… Còn những người chỉ biết hóng hớt thông tin, chê cụ Nguyễn viết Truyện Kiều dài dòng văn tự… thì chắc họ sẽ bảo câu chuyện có thông tin gì mấy đâu!? Rồi những ông cái gì cũng biết…, bội thực thông tin, thì chuyện này với họ chắc cũng chỉ như mọi thông tin, hoặc giả nước đổ đầu vịt. Còn kia những bác theo chủ nghĩa MAKENO,  chỉ biết quan tâm đến cái dạ dày thì sao? Đặc biệt những bậc khả kính ta đây “biết hết”, nhưng ta không nói, vì ta thanh cao, ta biết giữ mình, để ta còn tập trung lo việc “công danh to nhớn”… Rằng  có vẻ như những vị này còn đang bận cái việc muốn bác bỏ tiên liệu của cụ Chế: “Hạnh phúc nhỏ đựng trong tà áo…  Giấc mơ con đè nát cuộc đời con“…
Và còn nhiều nữa, những kẻ bị tê liệt thần kinh cảm xúc “chết lâm sàng” trong chốn công quyền yếm khí… đâu còn biết đến phải trái, thì biết đâu có khi lại còn chê trách ông giáo kia là cư xử kém (!?)… Rồi mong chi những người đang ung dung “nhân danh thanh bình, cứ gậm cỏ đi thôi“ (Pushkin) cảm thấu…  Câu chuyện dường như đang bị đắp chiếu chờ người phán xét (!?)
Còn tôi khi đó thì khóc thầm nước mắt chảy vào trong, trước cái cảnh man rợ khốn cùng này!? Bà chia cơm tính nết thế là một nhẽ, ông giáo già gặp cảnh trớ trêu cũng là một nhẽ, nhưng còn những người đang hành nghề giáo dục kia thì biết nói sao đây? Tôi quyết định ngay tối hôm đó đến nhà riêng gặp bà. Một cuộc đối thoại thành công, kết thúc trong cái cảnh cả hai đều rơi nước mắt, những giọt lệ như rửa đi tội lỗi của những ngày đã qua. Nhưng còn “thành quả” quan trọng hơn,  hứa hẹn sẽ được thu hoạch trong vài ngày sau đó.
Các anh còn trẻ nên nhường cho ông lão lấy cơm trước đi, bà chia cơm nói, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Khi chỉ còn 5 người “quân tử” kia, những người đã từng nịnh bà, nói xấu ông. Cô già cả giận mất khôn lại ít học, sao các anh không biết can cô, mà lại đẩy cô mắc thêm tội với ông ấy, bà nói trong nước mắt với 5 người cùng mâm đang ăn kia… Thôi có lẽ câu chuyện kể đến đây cũng là đủ.
Giờ thì ông giáo già và bà chia cơm ngày ấy đều đã thành người thiên cổ, 5 thầy cô giáo kia sau này cũng đều nắm những trọng trách trong ngành giáo dục. Nghe nói người phán xét cuối cùng câu chuyện tôi vừa kể-thuộc về các vị thống soái tư tưởng, thì họ bảo: “mọi thay đổi nhận thức đều phải có quá trình”. Điều này thì quá đúng rồi, nhưng nó có vẻ vẫn còn rất xa vời-không khác gì như lảng tránh câu chuyện (!) Có người đã hỏi tôi, cậu làm thế nào để thuyết phục bà cấp dưỡng thực chất là nông dân kia dễ dàng như vậy? Rồi lời phán xét cuối cùng cho câu chuyện trên là gì? Kinh nghiệm mách bảo, cũng như bao lời giải hữu hiệu khác, người ta đã tìm ra nó từ những làng quê thuần khiết, còn ít ô nhiễm bởi những lý thuyết “đầu Ngô mình Sở”, những con người còn chưa bị “tẩu hỏa nhập ma”, chân lý đối với họ thường đơn giản thiết thực.  Vì thế nên chăng câu chuyện này cứ phải nhờ làng phán xét!