Ta đặt ngươi
vào cuộc gieo neo
những gông xiềng
những "lưới trời"
vây bủa
Có hay chăng
mặt đất hẹp
bầu trời cao rộng
ai cản được ngươi
ngước mắt nhìn trời
Ta nào cấm ngươi
thả hồn bay
trong vũ trụ bao la
thắp sáng tư duy
xua màn đêm định kiến
Dẫu không thể chọn mẹ cha
những người ruột thịt
ta nào ép ngươi
những lựa chọn-đổi thay
thế giới bạn thù
Có khi nào
ta trói hồn vào xác
sao hồn ngươi
tự tới ngục tù
Thói biếng lười
những lũy thành bảo thủ
những nỗi sợ hãi mơ hồ
ngươi bị tước quyền năng tự do suy tưởng
Óc nô lệ
ngươi trở nên cuồng tín
Ta gieo xuống nhân gian
bao điều cám dỗ
Ta cấy vào ngươi
dục vọng khôn cùng
Quyền lực-sang giàu...
càng nếm trải
ngươi càng khao khát
Mải đua đòi
quên cả thân-tâm
ngươi chìm đắm trong đêm trường mộng mị
Thấu chăng
những nổi nông
nhuốm màu hoang tưởng
bạn bè-đồng bào
đồng hương-đồng chí…
lưỡi thế gian
bẫy đời ngươi
ngập ngụa
sinh lực tổn hao
khiến ngươi ma dại thân tàn
Cũng bởi tại ngươi
hỡi kẻ nghĩ suy thiển cận
Hay chăng
những luật lệ thói quen
bên đống xác khô giáo lý
những cuộc chơi dẫn dụ
tạo bởi lũ người
đã trói buộc ngươi vào "vòng vay trả"
đã phủ che để ngươi không nhìn thấy
bao điều hay tạo hóa diệu kỳ
Ngươi sao thấy
bao bàn tay cứu ngươi
đâu cần ngươi ơn trả
những khi ngươi lỡ vận sa cơ
Ngươi vô cảm dại khờ
nào hay biết
những phút giây tĩnh lặng
trở trăn
ấy là những phút giây
kéo ngươi thoát khỏi ngục tù
Ngươi có thể mê say trong chốn phù hoa
nơi những kẻ cần nhau làm nhân chứng
Ngươi có thể tụ họp
bên bàn say tán tụng dông dài
Ngươi có thể hội hè
những người cùng chung cái vui du hí
Ngươi có thể “biếng lười trên nệm êm nhàn nhã”(*)
ta đây-kẻ hạnh phúc nhất trên đời
Có sao đâu-thế giới vẫn cần ngươi
cho bức tranh muôn màu cuộc sống
Ngươi có thể gặp thời
làn gió nhẹ cũng đưa ngươi bay bổng
Ngươi có thể-một tài năng
không người hay biết
Ngươi có thể-vĩ nhân
kẻ sinh ra từ lỗi lầm lịch sử
Ngươi có thể
kẻ hiến dâng những phát kiến diệu kỳ
Hay cũng có thể
người đời biến ngươi thành thần thành thánh
Nhưng ta bảo ngươi
kẻ ghét ngươi không hẳn là người xấu
người tránh xa ngươi không hẳn vô tình
chớ lấy lũ người làm thước đo tất cả
Rằng kẻ một mình
đâu hẳn cô đơn
Rằng kẻ ngủ đất đội trời
đâu hẳn là bất hạnh
Nơi nghiêng ngả tiếng cười
có khi lại là nơi phần hồn trống rỗng
Thế giới này
ta cần ngươi và cần tất cả
những sắc màu tương phản
văn minh và tụt hậu
phát triển và lụi tàn
người kiến tạo-kẻ ăn theo
nổi nông-sâu sắc
kẻ xây-người phá
Bức tranh thêu
sống động loài người!
(*) Một phần của câu thơ: “Khi nào ngươi thấy ta biếng lười trên nệm êm nhàn nhã”, lời của tiến sĩ Faust- nhân vật chính trong tác phẩm Faust của đại thi hào Johann Wolfgang (von) Goethe (1749-1832), một kiệt tác của nhân loại.
_____________