Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

PHẬN CỎ CÂY

Dương Quốc Việt
Sống giữa đất trời
nắng lửa bão giông
ta gồng mình chống chọi
thân cỏ cây
khỏi bị đốt thiêu
Gió thổi bốn mùa
khiến thân ta
lắt lay nghiêng ngả
Đêm khuya mịt mùng
bao tiếng thở than
khiến lệ ta rơi
kết thành những giọt sương vạn thuở

Chiến trận bao đời
vó ngựa phi
bánh xe lăn
những gót chân
hung tàn giày xéo
Đâu chỉ can qua
thái bình kiếp nạn
đất bằng sóng nổi
máu chảy lệ rơi
thân rơm nhuộm đỏ
Phận cỏ cây
đêm vắng khóc thầm

Đâu chỉ chịu khổ đau
khi lũ người chiến trận
Thấu chăng cả những khi
kẻ chiến thắng
hò reo trên quảng trường
thân cỏ hoa nhàu nát
Không gian sinh tồn
bị tổn hao
dành chỗ cho tượng đài
Phận cỏ cây
ta chỉ biết nép mình
âm thầm trong ai oán

Thân rơm cỏ
ta phủ xanh những nấm mồ
kẻ chiến bại-người chiến thắng
hằng đêm lạnh phong sương
bạn với bao mảnh đời cơ cực
Ta nuôi lũ các người
bầu sữa mẹ có khi nào ngưng nghỉ
gồng mình hứng chịu khổ đau
những mưu toan muôn thuở
bởi những kẻ bất kham gieo gió
Sao nghìn đời nay
ta vẫn thứ tha

Hỡi loài người
dẫu thành quách nguy nga
cũng có ngày sụp đổ
dưới chân ta
Dẫu ngươi là ai
kẻ được lũ người kia
phong thánh phong thần
liệu có thoát khỏi màu xanh che phủ
Ta là chủ nhân-tạo hóa gửi trao
muôn thuở địa cầu
Ta trường tồn nuôi màu xanh vĩnh cửu
đưa tiễn lũ người lần lượt ra đi!