Dương Quốc Việt
Chắc bạn cũng như tôi, trước hết đều mong cho đại dịch sẽ sớm qua, hoặc nhân loại sẽ chế ra được những viên thuốc đặc trị, khiến cho nó chỉ còn như một loại cúm thông thường. Tức là mọi sinh hoạt được trở lại như xưa, ai bị nhiễm thì chỉ việc kiêng khem một chút- rồi uống mấy viên thuốc đó là khỏi. Tôi tin rằng, nhiều nhà khoa học đã và đang nỗ lực để hướng đến mục tiêu này. Vậy chúng ta hãy CÙNG CẦU TRỜI, để cái ngày như thế sẽ sớm đến!
Dẫu vậy trước mắt vẫn chưa tới cái ngày đó. Bởi thế chúng ta vẫn phải gắng trong cái bình thường của dịch, và dẫu không nên để nỗi sợ hãi xâm chiếm, thì cũng không thể "Mải vui quên hết... bộ Y dặn dò” được.
Còn những nhức nhối trong xã hội thì sao? Tôi bỗng nhớ đến những vần thơ, từ thuở những năm 60 của thế kỷ trước.
"Mỗi người làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài, mua xe
Mỗi người làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà, lát sân".
Thì ra tham nhũng có từ lâu rồi đấy chứ. Nhưng bao nhiêu năm qua, người dân ở khắp nơi khổ sở vì bất công, tham nhũng, thử hỏi đáng độ bao nhiêu kẻ đã bị trừng trị!? Rõ ràng đây là vấn đề của thể chế.
Vậy thì chúng ta lại CÙNG CẦU TRỜI, để người Việt sớm kiến tạo nên một thể chế tốt, để không chỉ hạn chế được những tiêu cực đã qua, mà còn làm cho mọi nguồn lực trong xã hội được phát huy hiệu quả.
Cuối cùng xin chia sẻ cùng các bạn đôi vần về phận con dân đất Việt:
Ơn trời được sống đến nay
Cháo rau cũng đủ tháng ngày cũng qua
Dám đâu mơ phận người ta
Dẫu rằng chỉ thế mà ơn đã dày(!)